BẠO HÀNH GIA ĐÌNH



Tao sẽ giết mày.
Anh tha cho tôi đi. Tôi không thể tiếp tục sống như thế này được nữa. Anh quá độc ác với tôi.
Tao nhắc cho mày nhớ, mày còn một đứa con 1 tuổi, tao nuôi nó giúp mày là phúc cho mày lắm rồi. Nếu mày đi thì để đứa bé đó lại cho tao.
Chị ấy khóc rất nhiều. Cuộc đời của chị ấy sao mà khổ quá. Chị căm hận người đàn ông đã bỏ chị với đứa con. Tại sao ngày xưa chị lại lấy con người này. Bây giờ ở lại với con thì làm sao mà chị sống được. Bao giờ mới là lúc phù hợp để Chúa giúp chị đây?
Đêm hôm đó, chị ngủ với con. Nó sợ bố đến nỗi ngủ mà người toát hết mồ hôi. 
Chị nghĩ "Tội nghiệp con quá, nhưng đây không phải là cách, mẹ phải thay đổi con ạ, mẹ không được làm hại bố con nhưng mẹ phải cứu hai mẹ con mình con ạ. Con còn ông bà nội, mẹ sẽ cố gắng hết sức và cầu nguyện để Chúa che chở cho con".



Đêm hôm đó, chị trốn đi. Chị đã chuẩn bị sẵn tiền và tìm được chỗ làm việc. Thứ hai chị sẽ đi làm. Ra khỏi nhà, chị kiếm tạm nhà nghỉ ngủ để chờ buổi sáng gặp bà chủ nhà trọ đặt cọc tiền. Chỗ chị ở trọ gần chỗ làm, cũng may trước chị học trung cấp may lại may giỏi nên lương cũng được 5 triệu. Tối đó, chị gọi điện về nhà mẹ đẻ, kể hết cho họ nghe, cả nhà chị lên kế hoạch để lấy con của chị về nuôi. Dù sao ông bà nội cũng không thương cháu nuôi nhiều đến mức có thể tin tưởng được.
Chị cứ vậy đi làm, nhiều lúc muốn mua áo cho con mà chị không dám, sợ bố nó biết rồi la hay đánh nó thì khổ lắm, chị chỉ dám đứng từ xa nhìn con lúc nó đi học về thôi. May là ông bà nội thương nó, đưa đón và chăm sóc nó tử tế nên chị cũng yên tâm. 
Một năm sau, chị tích lũy cũng được một số vốn kha khá. Còn người đàn ông kia cũng lấy vợ mới rồi, nhưng chị chưa dám gặp con, chị sợ thấy chị rồi anh ta lại đối xử tệ với nó. Chị đành nhờ gia đình mình tìm hiểu xem vợ mới ứng xử thế nào với con mình, biết là cô ta không để ý vì nó ở với ông bà nội còn vợ chồng họ thì ở riêng. Vậy là thỉnh thoảng gia đình chị lên nhà nội thăm cháu để gần gũi. Thấy họ thương con bé thật, chị nghĩ thôi để vợ chồng kia sinh con đã rồi chị nhờ gia đình nói chuyện với bên nội cho chị và chồng ly hôn, sau đó chị đón con về vì dù sao tới lúc đó nó cũng chỉ có ba tuổi thôi, chị có thể nhận nuôi con được vì so ra thì kinh tế của nhà kia không đủ để nuôi hai đứa trẻ. Mà nếu lỡ người phụ nữ kia có bị vô sinh thì gần gũi cháu rồi cả nhà chị tính tiếp cũng được. 



Vậy là ngày chị chờ đợi cũng tới, người phụ nữ kia sinh con trai, coi như nhà đó có cháu đích tôn. Thôi cũng được đi. Chị bắt đầu yên tâm hơn rồi.
Cả nhà chị bắt đầu thực hiện kế hoạch. Hai vợ chồng họ ly hôn, chị được nuôi con do kinh tế khá và phù hợp. Gia đình kia có cháu đích tôn nên cũng đồng ý. Vậy là sau hơn hai năm cố gắng, nhẫn nhịn, chị cũng đã có được hạnh phúc trọn vẹn với con của mình. Giờ chị cứ tiếp tục cố gắng thôi. Hai năm đó cho chị nhiều hơn là mất. Chỉ mong sau này có người đàn ông tử tế đến lo cho hai mẹ con chị thôi. Đời chị khổ nhiều, cũng đến lúc cần được bù đắp lại rồi.




Hai năm đó giúp chị hiểu một điều, cứ mạnh mẽ đi theo con đường mình biết là đúng và cố gắng hết sức, những may mắn cần thiết sẽ đến để hỗ trợ chị vượt qua tất cả thôi. Có lẽ nhờ vậy, chị mới giữ được sự điềm tĩnh và lấy lại được niềm hạnh phúc trọn vẹn như ngày hôm nay.

Comments

Popular Posts