BÁNH VÀ ĐÁNH
Chẳng có gì trên cõi đời này thực sự là của bạn, bạn tham lam vì bạn giữ mong muốn ảo tưởng về những cái không thuộc về mình thôi. Bạn sống, trước tiên hãy hoàn thiện nhân cách và trí tuệ đi đã, những gì là của bạn sẽ được gửi đến cho bạn bằng sự an bài. Giống như khi bạn ăn bánh với một tập thể, bạn giữ sự khiêm tốn, biết miếng nào là miếng mà mình nên ăn, bạn sẽ ăn được phần bánh đó trong sự thoải mái vì tâm bạn chẳng vướng bận điều gì cả. Cuộc đời được chi phối bởi nhiều thứ, trong đó có tiền bạc và địa vị. Vì chúng là những kết quả xứng đáng nên người ta hay lấy chúng để làm thước đo giá trị của một con người. Bạn hãy nhìn cuộc sống này theo cách thật đơn giản, bạn chỉ nên nhận phần của mình thôi vì như vậy bạn mới không vướng phải sự dối trá, che giấu, ích kỉ và sợ hãi. Rồi từ cách sống ấy, bạn hiểu biết hơn và có thêm sự tôn trọng từ những người hiểu biết và sống tốt. Còn bạn cứ bon chen, đến cuối cùng, bạn cũng đánh mất thôi, bạn đánh đối sự trung thực để nhận về những điều vô nghĩa, bỏ qua sự tôn trọng để nhận về sự coi thường. Tham lam là khởi nguồn của sự độc ác cùng trả giá. Bạn không tham lam, người bạn sẽ được thanh thản, bạn tham lam, bạn sẽ mất hết. Cùng là ánh sáng của mặt trời chiếu rọi vào bạn thôi, hãy chọn Bánh chứ đừng chọn Đánh.
Khi chưa có gì trong tay, mỗi khi thất vọng, bạn thường cầu nguyện và nhắc mình phải cố gắng nhiều hơn nữa. Khi ấy, tâm hồn của bạn thuần khiết lắm. Bạn chân thành, chịu khó học hỏi và đầy khiêm tốn, những điều ấy giúp bạn giữ chặt được niềm tin vào con đường đưa mình tới chiến thắng mà bạn đang nhìn thấy. Rồi khi thành công, bạn có nhiều thứ hơn, đồng nghĩa phần bánh dành cho bạn cũng lớn hơn nhưng nó cũng chỉ là cái đến từ bên ngoài thôi. Phần bánh lớn ấy có thể bị thu nhỏ lại hoặc bị lấy mất khỏi tay của bạn bất cứ lúc nào. Cái gì là của bạn sẽ mãi mãi là của bạn còn cái gì được trao cho bạn thì có thể bị lấy lại khi bạn không còn biết quý trọng chúng nữa. Khi bạn đi tới thành công, bạn đã sống tốt và nỗ lực như thế nào thì khi có được điều ấy hoặc đi lên những bậc cao hơn nữa cũng đừng quên tiếp tục cách sống ấy bởi vì trên một chiếc cầu thang dành cho xã hội, nếu bạn không đi lên, sớm muộn gì bạn cũng sẽ phải bước xuống rồi lại cảm thấy ân hận mà cố gắng bước lên lại những bậc mà mình đã bước thôi.
Trong kinh thánh, có một câu chuyện rằng Chúa Jesus đã nhịn đói suốt 40 ngày đêm, trong khoảng thời gian đó, vào lúc Người gần như gục ngã, Qủy Satan đã hiện ra để cám dỗ Người. Hắn nói nếu Người có phép màu thì hãy biến đá thành bánh mà ăn, rồi hắn thách thức lòng tin của Người vào Chúa Cha rằng nếu Người thực sự thương xót chúa Jesus, Người sẽ cứu chúa khi Ngài nhảy xuống vực và hắn nói nếu Chúa Jesus chịu khuất phục hắn, hắn sẽ trao cả thế giới vào tay Người. Nhưng Chúa Jesus đã từ chối hết, Người xua đuổi quỷ Satan ra khỏi mình. Nhưng rồi, Qủy Satan lại tiếp tục cám dỗ Người, hắn dùng chính những người đã từng kính mến Chúa để chế nhạo và đóng đinh Người trên thập giá. Nhưng Qủy Satan không hiểu hắn đóng đinh thân xác chúa Jesus chứ không phải linh hồn của Người. Cho đến giây phút tận cùng đau khổ nhất, khi Chúa phải ngước lên trời mà hỏi Đức Chúa cha "Tại sao Người bỏ con?", chúa vẫn giữ vững đức tin và nói với Chúa Cha "Xin Cha hay bỏ qua cho họ vì họ không biết những việc mình làm". Chúa Jesus đã chiến thắng Qủy Satan như vậy và vì thân xác của Người quá cao quý nên Chúa Cha đã cho thân xác ấy được theo Chúa Jesus bay lên trời. Bạn ạ, sự cám dỗ luôn ở quanh chúng ta. Nhưng cái mà nó chạm tới được không phải là những cái thuộc về bạn mà là những cái của trần gian. Bạn luôn được che chở, chỉ cần bạn sống tốt, sự bình an sẽ luôn ở bên bạn và những điều đáng sợ sẽ mãi mãi chỉ là những câu chuyện cổ tích thôi.
Comments
Post a Comment