PHÂN, PHẤN, PHẦN, PHẪN, PHẬN
Phân là phân chia, phấn là một dụng cụ mà các thầy cô giáo sử dụng để viết bảng và cũng là một dụng cụ trong cắt may trang phục. Phần là kết quả của sự phân chia, phẫn là một từ chỉ sự oan ức và oán hận còn phận là số phận của mỗi con người. Bộ từ này là lời nhắc nhở của người xưa dành cho các thế hệ sau về sự chia rẽ. Bạn có thể tính toán lương thiện nhưng đừng để cho sự tham lam và ích kỉ tạo nên sự chia rẽ, trong sự chia rẽ nào cũng có sự hơn thua và ân hận cả. Phấn là tượng trưng cho những điều bạn được dạy khi còn bé cùng những điều mà bạn sẽ học được trong suốt cuộc đời của mình. Thầy cô là người dẫn đường cho bạn, họ cho bạn kiến thức, nhân cách, trí tuệ cùng sự trải nghiệm để bạn đứng vững được trên đôi chân của mình. Cuộc sống không chỉ là trường học, nó còn là người dạy mỗi chúng ta về giá trị của lẽ phải, có những điều rất đơn giản nhưng vì cảm xúc, đôi khi bạn quên đi mất hoặc không hiểu hết được. Nhưng cứ trải qua sai lầm rồi sửa sai, chính những lần sửa chữa như vậy sẽ một lần nữa nhắc bạn về những điều đúng đắn. Bạn giúp chính mình hiểu được ngôn ngữ trong cuốn sách về cuộc sống rồi dùng sự hiểu biết ấy để hoàn thiện cuốn sách cho cuộc đời của mình. Khi ấy, thứ được đặt vào tay bạn là phần thưởng xứng đáng chứ không phải là một phần nào đó không thuộc về mình mà bạn phải cố giành lấy. Tất cả những thứ bạn mang về cho mình bằng sự hơn thua, tham lam và ích kỉ đều là những thứ không dành cho bạn, vậy nên trong tiếng Việt mới có từ Dành và từ Giành. Bạn nhận những điều dành cho mình, đó mới là phần của bạn. Còn từ Phẫn, đây là từ chỉ ghép được với hai từ duy nhất là từ Căm và từ Uất. Tại sao người xưa lại đặt thanh ngã ở phía trên từ Phân để tạo thành từ Phẫn ở sau từ Phần vì để có thể giành được những thứ không thuộc về mình, bạn phải đánh đổi phẩm hạnh, bạn phải sống dối trá, dùng đến thủ đoạn và làm tổn hại đến người khác. Khi sự tổn thương không gây ra những kết quả nặng nề, người ta có thể vượt qua được nó nhưng khi tổn thương mà bạn gây ra cho người khác đẩy họ vào bế tắc, họ sẽ nghĩ về bạn với sự căm phẫn. Người tốt có thể hiểu là bạn đang sai rồi tha thứ cho bạn nhưng không phải ai cũng có đủ sự vững vàng và vị tha để giữ được một cái tâm sáng như vậy. Từ Phận được đặt ở cuối cùng và ở sau từ Phẫn vì số phận của một con người là ở cách sống của người đó. Bạn không tham lam, không hơn thua, chỉ cố gắng bằng sự trung thực rồi nhận những cái là của mình. Dù người khác có làm tổn hại đến bạn, bạn cũng chỉ bảo vệ mình chứ không hại lại họ, trong bạn sẽ không tồn tại sự căm phẫn hay phẫn uất. Khi trong một con người không có hai điều ấy và người đó cũng không tạo ra sự phẫn uất cho bất cứ ai nghĩa là người đó có tâm tinh khiết, những người như vậy dù có thể họ không giàu có nhưng trong suốt cuộc đời của mình, họ luôn có sự bình an. Một số phận như vậy là một số phận tốt.
P là bạn hiểu khó khăn là điều hiển nhiên, H là bạn học hỏi những điều đúng đắn từ mọi thứ mà mình trải qua, Â là bạn biết trân trọng những điều mình đang có để hiểu được giá trị của chúng rồi dùng chúng để mang về cho mình những điều mà bạn xứng đáng, N là bạn tập các thói quen tốt để tạo nên cho mình một cuộc sống tốt hơn. Thanh sắc là sự quyết đoán, những sự lựa chọn mà bạn biết là đúng. Thanh huyền là bạn sống chậm lại, dùng tâm huyết để tạo nên sự ý nghĩa cho cuộc đời của mình. Thanh ngã là sự thấu hiểu, dù người khác có sai như thế nào, chắc chắn sẽ có lúc họ hiểu ra và sửa chữa lại còn thanh nặng là dấu thanh về sự ngay thẳng, trách nhiệm và trung thực. Hãy luôn nói với mình rằng sự bình an sẽ tạo nên tất cả, bạn sẽ cảm nhận được sức mạnh của những lời cầu nguyện mà bạn vẫn nói với Chúa mỗi khi bạn cần Người.
Sự lựa chọn đúng đắn nhất là chọn lẽ phải. Bởi vì đó là sự lựa chọn duy nhất giữ cho bạn sự sáng suốt và cao quý đến mãi mãi.
Comments
Post a Comment