MINH


Từ minh là từ được dùng để nói về trí tuệ. Trong tiếng Việt, minh được ghép để tạo thành 4 từ là Minh mẫn, Thông minh, Vô minh và Bình minh. Minh mẫn được tạo nên bởi sự thông tuệ, tỉnh táo. Thông minh được tạo nên bằng kiến thức cùng vốn sống. Vô minh là chỉ sự u mê, thiếu trí, đây là từ được sử dụng trong Phật giáo để nhắc con người tránh được nghiệp cùng khổ của thứ độc tố này. Còn Bình minh là cảnh lúc mặt trời mọc, đó là khi những tia nắng đầu tiên của một ngày mới len vào từng góc tối và cũng là lúc bầu trời có màu đẹp nhất. Bình minh theo nghĩa thiên nhiên là như vậy, còn theo nghĩa trí tuệ, đó là sự thấu suốt và uyên bác. Bình là điềm đạm, giản dị, khoan thai, phải có bình rồi thì từ minh ở phía sau mới tạo nên một con người cao quý, có thể dùng cách sống của mình để dẫn đường cho người khác đi. Người xưa ghép từ Minh với bốn chữ ấy là để tạo thành một tấm bản đồ cho mọi người, cả những người sai lối. Tấm bản đồ ấy như sau:

Từ lúc còn mù quáng trong sự sai lầm, ấu trĩ (Vô minh), bạn hãy học hỏi thật nhiều và sống thật tốt để có được trí tuệ (Thông minh). Khi đã trở nên sáng dạ rồi, hãy tiếp tục con đường ấy để bạn tích được nhiều phúc đức hơn, lúc đối diện với khó khăn, đừng quên giữ chặt phẩm hạnh của mình, sự từng trải sẽ giúp bạn tỏa ra sự sáng suốt mà khiến cho người khác cảm thấy họ có nhiều điều cần học từ bạn (Minh mẫn). Đã sống đẹp đến như vậy rồi, hãy tiếp tục giữ cho mình sự bình dị, nhân ái, chuẩn mực và từ tốn, dần dần cách bạn suy nghĩ và hành động sẽ có đủ sự chín chắn, tử tế để cảm hóa được cái sai rồi trở thành ngọn đèn dẫn đường cho những người xung quanh bạn.

Comments

Popular Posts