CÂN, CẤN, CẦN, CẬN


Trong tiếng Việt, Cân mang ý nghĩa của sự lượng sức, bạn hiểu mình có thể làm được những điều gì và không làm được những điều gì, vậy là bạn biết mình rồi. Có nhiều giai đoạn, những điều diễn ra khiến cho bạn cảm thấy mình phải nhận những điều không xứng đáng, bản thân bạn có thể làm được nhiều điều hơn, bạn nhìn những người thành công và bạn cảm thấy mình xứng đáng với những kết quả ấy, chỉ là bạn thiếu cơ hội để tạo ra chúng thôi. Những nỗi buồn như vậy là những cái mà bạn cần quên đi. Cuộc đời của một con người có đẹp hay không là ở cách sống. Những người đang có trong tay mọi thứ, đùng một cái, họ trở nên trắng tay, những người như vậy, họ cũng đau khổ lắm bởi vì trong những cái họ nhận, có những cái vượt quá sức chịu đựng bạn ạ. Cứ sống tốt và hãy thật vững vàng, bạn sẽ biết mình cần giữ lại và buông bỏ điều gì, khi ấy, cái gì cần buông, chỉ việc buông thôi, bạn sẽ không còn thấy vai mình nặng nữa. Người ta gọi những thứ đáng quên như vậy là Cấn. Phải lọc được cấn rồi, bạn mới hiểu mình cần điều gì. Lúc vui, bạn cầu nguyện một điều nhưng lúc buồn, có thể bạn lại cầu nguyện điều khác. Trải qua nhiều, bạn sẽ hiểu trước khi cầu nguyện, điều mình cần trước hết là nhìn lại xem mình đang có những gì, có bỏ lỡ điều gì không, mình còn những cái nào cần hoàn thiện nữa, mình đã sống tốt chưa, phải hiểu về mình rồi, bạn mới biết bạn cần điều gì. Vì khi bạn hiểu mình, ngay cả khi nghèo, bạn cũng chưa hẳn đã ước mình trở nên giàu có hơn đâu. Bạn còn nhớ câu chuyện Cô bé bán diêm không? Cô bé ấy không ước mình có nhà to hay bố mẹ giàu có, cô ấy chỉ ước được lên thiên đàng với mẹ của mình thôi. Khi bạn sống tốt, thật sự rất tốt, Chúa vẫn sẽ gửi những khó khăn rất lớn đến với bạn. Với cô bé bán diêm ấy, tương lai phía trước thật mù mịt, con người xung quanh sống lãnh đạm quá, cô bé ấy muốn được sống trọn vẹn nhất với sự thuần khiết của mình, cô ấy muốn mỗi một giây phút trôi qua đều là ý nghĩa, chỉ có trong vòng tay mẹ, ở một nơi chỉ có sự thánh thiện, cô bé ấy mới có được niềm hạnh phúc ấy thôi. Cô bé bán diêm đã ra đi như vậy, lòng tốt, nhân cách cùng sự trong sáng đã làm cho Chúa cảm động và Người đã cho cô bé ấy được về với bà và mẹ của mình. Đó là một câu chuyện ý nghĩa, giống như cô bé bán diêm, những người giàu nghị lực trong tác phẩm Những người khốn khổ cũng vậy, họ ước họ được sống trọn vẹn với mình, ở một nơi chỉ có sự thánh thiện. Những mong ước đơn giản luôn là vô giá vì chúng có lòng tốt ở bên trong. Khi hiểu được lí lẽ này, bạn sẽ biết trân trọng những điều mình đang có hơn, hiểu nhiều hơn về giá trị của những điều gần gũi với mình. Bạn cứ nhìn những người giàu có và đáng tôn trọng, họ luôn hiểu rất rõ giá trị của những gì mình có, những điều họ chọn, đôi khi phải cần thêm sự trải nghiệm, chúng ta mới hiểu được. Bởi vì họ trân trọng sự dung dị và luôn sống trọn vẹn với phẩm hạnh của bản thân.


Thực ra, bạn cần điều gì, chỉ bạn mới trả lời được mà thôi. Từ cần nó rộng lắm, nhìn vào bên trong mình, bạn cần điều gì rồi nhìn ra bên ngoài, bạn cần điều gì? Những người tu hành theo Đức Phật, họ chẳng cần điều gì từ bên ngoài cả, chúng tự đến với họ, họ cần hoàn thiện mình để có được nhiều phẩm chất hơn, khi có thể đối diện với mọi thứ bằng sự bình an nghĩa là con đường dẫn họ tới niết bàn đang trở nên ngắn hơn.


Lúc bạn hiểu rõ mình cần điều gì cũng là lúc bạn rèn luyện được cho mình sự tinh tế và chuẩn mực. Hai phẩm chất ấy nâng bạn lên, mang sự tôn trọng về cho bạn bởi vì bạn chỉ có được chúng khi trong mỗi bước đi của bạn đều có lòng tốt thôi. Khó khăn là thử thách, chúng sẽ qua đi, vậy nên khi bạn đối diện với những giai đoạn như vậy bằng nhân cách, trí tuệ, bạn sẽ có thêm sự đức độ, còn giai đoạn mà bạn đã vượt qua ấy sẽ được gọi bằng một cái tên rất hay, đó là khổ hạnh. 

Comments

Popular Posts