TRĂNG VÀ TRẮNG
Theo kinh dịch, ánh trăng và màu trắng tượng trưng cho sự thuần khiết, trong sạch nơi mỗi con người. Ánh trăng tuy không có ánh sáng lớn như mặt trời nhưng trong đêm tối, dù bạn ở đâu, bạn cũng cảm nhận được ánh sáng nhẹ nhàng của nó. Nó tượng trưng cho hy vọng vào những giai đoạn tối tăm nhất của một đời người. Bất cứ ai cũng vậy, ai cũng có những giai đoạn khó khăn cần vượt qua để trưởng thành hơn. Một người đã phạm nhiều sai lầm thì chính giai đoạn sai lầm ấy là thời điểm tối tăm, chính những tổn thương cùng kết quả họ nhận lại dẫn đường cho họ vượt qua những lúc ấy. Dù nghị lực của bạn có lớn đến mấy, nếu bạn sống không tốt, bạn vẫn là một người yếu đuối. Bạn yếu đuối trong việc giữ mình tránh khỏi cám dỗ để rồi bản thân trở nên tự cao, bảo thủ. Bạn không còn đủ sự mạnh mẽ để nhẫn nại hay hiểu được vạn sự bởi mình nữa, bạn cũng không còn đủ vững vàng để chọn sự va chạm thay vì đánh đổi, bạn bị nhầm lẫn giữa cái tôi và lòng tự trọng. Cứ thế, bạn kéo bản thân mình đi xuống trong các sự nhầm lẫn. Đời người chỉ đủ dài để bạn sửa đổi và sống tốt hơn thôi, nó không đủ dài để ngay cả khi biết mình sai, bạn vẫn không chịu sửa đâu. Khi bạn có tâm hồn thuần khiết như màu trắng, bạn sẽ chín chắn, sáng suốt hơn, bởi vì làm điều gì bạn cũng đặt tâm mình vào, tâm của bạn dẫn đường cho bạn đi đến những sự lựa chọn đúng. Bạn luôn biết như thế nào là đúng, bạn cũng luôn biết sống tốt là như thế nào, xã hội bon chen nhưng bạn phải nhìn vào sự bon chen ấy mà va chạm để trưởng thành hơn. Khi ấy, chính cách sống của bạn, cách bạn nghĩ cho người khác, sự lắng nghe, chân thành của bạn mới cảm hóa dần dần được những người đi sai lối, cho họ hy vọng và bạn giống như một bàn tay âm thầm đặt lên vai họ rồi kéo họ đứng dậy khi xung quanh chỉ toàn là màu đen. Sự thuần khiết và chín chắn nào cũng tạo nên sự cao quý cả. Ánh trăng có màu trắng giống như tâm hồn của một người thánh thiện dù ở trong thời điểm tối tăm hay một xã hội bon chen như thế nào cũng không bao giờ bị vẩn đục.
Bạn còn nhớ Thúy Kiều và Kim Trọng không? Họ đã tìm được sự trọn vẹn sau mọi gian truân rồi quyết định làm hai người bạn tri kỉ của nhau, đi cùng nhau đến suốt đời. Đôi khi tình yêu không hẳn là bạn phải yêu mà là khi nghĩ về cách sống của mình, về mọi thứ mình đang có, sự bình an mà mình đang cảm nhận, bạn thấy yên lòng. Đó là sự thuần khiết sâu bên trong tâm hồn mỗi người. Sống đạo đức là chuẩn mực cao nhất vì phải kiên cường lắm, bạn mới làm được. Họ là ánh trăng soi chiếu và dẫn đường cho mỗi người để tìm về lại với phẩm hạnh của mình.
Comments
Post a Comment