TRANH VÀ TRÁNH


Từ tranh vừa có nghĩa là tranh giành vừa có nghĩa là bức tranh. Tranh giành nếu không chấm dứt thì sẽ tạo ra chiến tranh vì nó là khởi nguồn cho điều ấy. Cuộc đời của một con người giống như một bức tranh, bạn sống đẹp, bức tranh của bạn sẽ làm cho người ta nhớ mãi, còn bạn sống không tốt, tranh của bạn sẽ trở thành một bức biếm họa. Sống ở đời đừng hơn thua, bởi vì khi bạn tự hỏi lại mình tại sao bạn lại hơn thua, đố kị, bạn sẽ không trả lời được. Bạn luôn biết điều gì cần tránh trong cuộc đời của mình, kinh nghiệm và thời gian giúp bạn nhận ra những điều ấy. Chỉ cần một chút quyết đoán, chín chắn, kiên định, tập các thói quen tốt, tập cách nhìn nhận đúng, vậy là tự động bạn sẽ làm cho cuộc sống cùng cách sống của mình trở nên đẹp hơn thôi. Đấy là ý nghĩa của thanh sắc khi được đặt trên từ Tranh.


Qũy thời gian sống của bạn trôi qua không quá nhanh nhưng nó không đủ cho việc cứ sống mãi với những điều không tốt. Quy luật của cuộc sống nghiêm khắc lắm, có những người suốt gần nửa đời mình sống trong sai lầm, khi nhận ra, người nào cố gắng hết sức để hoàn thiện, người đó sẽ nhận lại được những điều mình xứng đáng, những sai lầm trước kia sẽ trở thành những tình tiết quan trọng để tạo nên câu chuyện về cuộc đời phi thường của họ. Nhưng người nào chỉ hiểu ra, cố gắng một chút, khi gặp khó khăn thì nản chí và bỏ cuộc, cuộc sống của họ dù có sửa sai thì cũng vẫn sẽ tiếp diễn với những điều không mong muốn, họ đã chọn điều ấy. Luật nhân quả bắt họ phải nhận những cái của một cuộc đời bình thường. Là con người, ai cũng phải một lần cố gắng hết sức thì mới trưởng thành được. Cách sống chính là một lĩnh vực để bạn học tập, muốn có bất cứ điều gì, bạn cần sống đúng trước đã vì như vậy bạn mới có phúc đức mà giữ được mình tránh khỏi những rủi ro hay biến cố không đáng có.


Sống thảnh thơi là một nghệ thuật. Không tự ái, không hơn thua, có thể hiểu được sai lầm của người khác là của họ, không liên quan tới mình, dù cho sai lầm ấy có là để xúc phạm hay làm tổn thương mình, bạn vẫn có thể nhẹ nhàng hiểu lỗi của họ, không phải của mình. Suy nghĩ ấy nói thì nghe thấy dễ thực hiện bởi vì nó hiển nhiên nhưng cái khiến cho nó khó là cảm xúc của chúng ta. Phản xạ tự nhiên của mỗi người là sự tự vệ, khi bạn nhận một điều gì đó đụng chạm tới tự trọng, bạn sẽ có phản ứng. Nhưng bạn biết không, hiểu theo lẽ phải đối với mọi thứ cũng là một cách phản ứng. Bạn hiểu và bạn không chấp nhất, bạn an nhiên, thoải mái, tâm không vướng bận điều gì cả. Nhớ làm gì những điều mà trước sau gì mình cũng quên? Tổn thương là cái để quên đi, vì vậy khi bạn không ôm sự hận thù, dù tổn thương đó có lớn như thế nào, chỉ cần bạn giữ đức tin để hoàn thiện mình và sống vì phúc đức, theo thời gian, chúng cũng sẽ dần tan biến trong bạn thôi.

Comments

Popular Posts