KINH PHÁP CÚ - PHẨM SONG YẾU
Bài kệ thứ 2
Ý dẫn đầu các pháp,
Ý làm chủ, ý tạo;
Nếu với ý thanh tịnh,
Nói lên hay hành động,
An lạc bước theo sau,
Như bóng, không rời hình.
Lòng người vốn dĩ khó lường nhưng là khó lường với người tính toán, không giữ tâm tịnh. Bởi suy cho cùng cái ác cũng là xuất phát từ sự tiêu cực, yếu đuối, ích kỉ và sợ hãi mà thôi. Đó là những tính xấu của con người. Ở đời, nếu ác có thắng thiện thì chẳng qua đó cũng chỉ là thử thách cho người giữ tâm thiện. Giả dối lại thắng chân thật bao giờ? Ý của người thiện là sự trưởng thành trong nhân cách, trí tuệ. Còn ý của người ác là sự phát triển của tính hèn kém, nhỏ mọn. Người ngay thẳng tầm nhìn bao giờ cũng rộng hơn bởi họ hiểu nhiều hơn, vững vàng hơn và tâm họ không có áp lực của sự sợ hãi tầm thường. Người thanh tịnh không sợ điều gì cả bởi họ có đức tin, họ tin là mình đã sống tốt và cứ sống tốt thì mình sẽ được bảo vệ, soi sáng. Người như vậy thường rất tỉnh táo, sáng suốt bởi họ biết đi đường nào là đúng và họ hiểu tai hại của việc sống trái với mình cùng phẩm hạnh của mình. An lạc là ở chỗ đó, dù đối mặt với khó khăn như thế nào, bạn cũng luôn có câu trả lời cho việc làm sao để vượt qua nó, bạn có sự kiên trì, nhẫn nại, khiêm nhường và trí tuệ sâu sắc được rèn luyện bằng nhân cách của mình. Tài sản bên ngoài có thể mất, tài sản bên trong nếu bạn muốn giữ chúng, chúng sẽ ở bên bạn mãi. Giàu có chưa hẳn đã hạnh phúc, nhưng an lạc, tâm thanh tịnh, luôn có câu trả lời đúng cho mọi thứ bằng sự điềm đạm của mình thì cả đời sẽ chỉ nhận phúc báo mà thôi. Dù có khó khăn, thử thách thì cũng là phúc báo bởi bạn luôn biết mình đã tích lũy đủ phẩm hạnh cùng may mắn để vượt qua được rồi.
Comments
Post a Comment