KINH PHÁP CÚ - PHẨM SONG YẾU


Bài kệ thứ 4
Nó mắng tôi, đánh tôi,
Nó thắng tôi, cướp tôi
Không ôm hiềm hận ấy,
Hận thù được tự nguôi.

Người có thể không quan tâm tới nỗi buồn mà người khác mang lại cho mình là người đã phải tập điều ấy rất nhiều. Tại sao bạn phải giữ nỗi buồn và hiềm hận khi bạn có thể buông? Xem ra thì cũng từ sự nhầm lẫn giữa tự trọng với cái tôi và sự bỏ quên một điều quan trọng rằng bạn cần tích lũy phúc đức. Bạn hơn thua, bạn sẽ khổ, bạn nghĩ người khác thắng mình vì trí khôn nên bạn tìm cách dùng trí khôn của mình để hạ bệ họ thì bạn sẽ khổ hơn bởi bạn đang tạo nghiệp, bạn sẽ phải nhận thêm sự dè chừng cùng nhiều bực tức vây quanh. Khi bạn tự nói với mình rằng họ sai, đó là chuyện của họ, không phải chuyện của bạn rồi bạn không để ý đến những điều không đúng về mình vì bạn hiểu người ta chỉ đang cố chọc tức bạn thôi, bạn sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cảm xúc và suy nghĩ xuất phát từ cách nhìn nhận, buồn hay vui là ở cách bạn nghĩ về những điều đến với mình. Tự trọng là bạn làm những điều đúng đắn và dẹp tự ái, nhỏ nhen sang một bên. Bạn vui vì mình đang làm đúng nên bạn không tìm thấy lí do để tức giận hay khó chịu. Bạn đừng nghĩ người khác làm mình buồn, vốn dĩ họ chỉ cầm nỗi buồn ấy trong tay mình rồi đưa về phía bạn thôi, nhận hay không là ở bạn, ngay cả khi họ ép bạn nhận mà tâm bạn không quan tâm vì bạn hiểu họ đang cố ép mình nhận thì cuối cùng, họ vẫn phải mang nỗi buồn ấy cất về phía họ thôi. Những điều không nên quan tâm, chỉ cần tâm bạn không muốn quan tâm, bạn sẽ không vướng bận. Để làm được như vậy, hãy nhìn vào cái cốt lõi của mọi vấn đề. Khi người ta làm điều không tốt với bạn, nhưng bạn không để ý, bạn sẽ giữ được sự tỉnh táo để bảo vệ được mình, qua rồi, bạn bỏ qua cho họ, không chấp nhặt, không nghĩ tới, sự muộn phiền, xấu hổ, ân hận, đố kị trong họ cũng sẽ tự nguôi đi. Chúng ta, ai cũng cần thời gian, khi bạn cho người khác thời gian, cái mà bạn nhận lại luôn là sự sáng suốt, điềm tĩnh cùng lời cảm ơn.

Comments

Popular Posts