KINH PHÁP CÚ - PHẨM TÂM


Bài kệ thứ 38
Ai tâm không an trú,
Không biết chân diệu pháp,
Tịnh tín bị rúng động,
Trí tuệ không viên thành.

Khi tâm dễ bị dao động nhưng bạn quyết tâm sống theo lẽ phải vì bạn biết khó khăn rồi cũng qua đi, tâm bạn sẽ dẫn đường cho bạn quay về. Còn khi gặp trắc trở, bạn than vãn, phàn nàn, bạn sẽ chìm sâu vào sự buồn bã, tiêu cực, dễ bị tác động bởi cách ứng xử của người khác với mình và rồi bạn sẽ quên mất rằng mình cần giữ tâm tịnh. Khi quên đi điều ấy rồi, bạn cũng sẽ quên mất rằng cám dỗ luôn cuốn chặt lấy mình và kéo mình đi xa khỏi việc giữ giới. Bạn bắt đầu mất niềm tin và bắt đầu bon chen vì nó cho bạn niềm hạnh phúc của sự hả hê, bạn thấy rằng khôn ngoan một chút thì mình sẽ có lợi nhiều hơn nhưng bạn đâu biết tất cả chỉ là tạm thời, trong cái lợi ấy có sự dè chừng, bạn quên mất điều ấy và rồi cứ sống bằng việc nghĩ cho mình trước tiên. Nó dẫn bạn tới sự tự cao, ích kỉ rồi nhấn chìm bạn trong sai lầm, tội lỗi cùng sự ân hận về sau. Luật nhân quả là chân diệu pháp, bạn sống chân thật, không hơn thua, giữ tâm trong sạch, bạn sẽ dần hiểu được giá trị to lớn của đức tin và thực sự thấy được mọi thứ ở đây chỉ là tạm thời. Niềm vui cũng là tạm mà đau khổ cũng vậy. Vậy bạn hả hê và thù ghét để làm gì khi bạn không chỉ sẽ quên đi mà còn phải trả giá nữa? Một người dù có học thức cao như thế nào, trí tuệ của hiện tại cũng vẫn chỉ là tạm thời. Khi nó không được đồng hành với nhân cách, những thứ mà họ biết ấy sẽ dần cũ đi bởi trí tuệ của họ đang nhuốm màu ích kỉ, hơn thua nên nó không phát triển được. Niềm tin bị lung lay, đức tin dần mất đi, uy tín không còn đáng tin nữa và sự thanh tịnh được thay bằng sự vội vàng một cách từ từ, vậy có khác gì mất hết, khi trí tuệ không viên thành nghĩa là bạn đã gieo nghiệp và không có ý định dùng phúc để bù đắp lại, vậy đến bao giờ bạn mới thoát khỏi luân hồi, sân si để về với sự an lạc?

Comments

Popular Posts