KINH PHÁP CÚ - PHẨM HOA


Bài kệ thứ 46
Biết thân như bọt nước,
Ngộ thân là như huyễn,
Bẻ tên hoa của ma,
Vượt tầm mắt thần chết.

Thế giới mà chúng ta đang sống là cõi của vay và trả, bạn vẫn là con người và vẫn sống để ngày sau được về cõi trời, vì vậy, sự khiêm tốn và từ bi là rất quan trọng. Sự hiểu biết là biển lớn, dù có giỏi đến đâu, bạn vẫn là một phần của biển lớn ấy, bạn có thể là một con sông, một nhánh sông hoặc một đoạn nào đó của khúc sông. Khi sóng gió đến, ai trong chúng ta cũng sẽ phải trải qua khó khăn, đôi khi là bế tắc, có chăng chúng ta trả lời được các câu hỏi mà mình tự đặt ra, tìm được hướng đi đúng cho mọi vấn đề, nhưng câu trả lời thường sẽ là thời gian. Khó khăn vẫn còn, bạn vẫn cần nhẫn nại, bao dung và rất nhiều nghị lực, vậy chẳng phải khi biển dậy sóng, mỗi chúng ta cũng như bọt nước thôi sao? Chúng ta vẫn là một phần của biển kiến thức, khi nó dậy sóng để thử thách mình, bạn hãy bình tâm, bởi chỉ có như vậy, bạn mới vượt qua được mà thôi. Ở đây, cảm xúc đều là ảo ảnh, nhân cách cùng trí tuệ mới là thật, thân xác cũng là cái thuộc về thế gian, địa vị, tiền tài, mối quan hệ cũng như vậy, đều là của trường học này, khi hiểu điều ấy, sự tự cao, ích kỉ sẽ tự động tiêu tan đi, bạn tự cao vì điều gì khi những thứ ấy không thật sự là của bạn. Trí tuệ, phẩm hạnh đưa bạn về cõi trời, những thứ mà bạn có ở đó mới là của bạn. Người ngộ thân là như huyễn thì sự uyên bác cũng không thua gì lão Khổng. Có được sự giác ngộ ấy, chẳng sai trái nào cám dỗ bạn được, hoa của ma sẽ không thể tỏa hương phóng dật khi bạn ở gần, nó sẽ lặng lẽ chết đi và khi ấy, sự ra đi của bạn không thể gọi là chết mà sẽ là viên tịch, thần chết không đón người viên tịch mà cổng trời cùng Đức Phật đến để đón họ đi.

Comments

Popular Posts