KINH PHÁP CÚ - PHẨM SONG YẾU
Bài kệ thứ 9
Ai mặc áo cà sa.
Tâm chưa rời uế trược,
Không tự chế, không thực,
Không xứng áo cà sa.
Áo cà sa có màu đỏ và màu vàng vì đó là màu của máu và mặt trời. Máu là tượng trưng cho con người, tâm huyết, lòng tốt, kỷ luật và hiểu biết còn Mặt trời là tượng trưng cho trời, đó là sự phù hộ, nhân quả cùng sự dẫn dắt, soi sáng của bề trên. Người có thể hiểu mình và hiểu trời để sống đúng với lẽ phải giữa cuộc đời đầy bon chen này, có thể gạt đi hết mọi hơn thua, tự ái, tính toán để giữ được tâm hồn thanh khiết là người đã thông tuệ được sự đời, có thể dùng chính cách sống của mình để cảm hóa và dẫn đường cho người khác đi. Đó là ý nghĩa của áo cà sa. Những người khoác trên mình áo của Phật, tụng kinh của Người nhưng tâm còn vướng tự cao, sân si thì trong tam nghiệp Thân, khẩu, ý cùng thần khí của họ sẽ tỏa ra sự không chân thật, sự ganh ghét, đố kị và tự mãn ấy sẽ dẫn họ đi xuống, họ không còn hiểu được lời Phật dạy một cách sâu sắc nữa, đó là khi tâm họ bị vướng uế trược và họ dù có nhận ra nhưng cũng không đủ mạnh mẽ, nghị lực và phẩm hạnh để thoát ra khỏi sự bủa vây của cám dỗ. Sự thanh tịnh, cao quý trong họ cũng vì vậy mà bị mất đi. Những vị cao tăng thường hay sáng tạo và tìm tòi ra được những điều rất tuyệt vời trong cuộc sống từ tâm cùng sự giản dị của mình, nhưng họ chỉ đi trọn vẹn con đường ấy nếu tâm của họ không vướng nhơ thôi, một khi tâm hồn đã không còn thuần khiết nữa, người ta sẽ không thể hiểu được những ý nghĩa cao quý mà bản thân đã từng cảm nhận được hoặc không thể thấu được sự uyên bác của những vị cao tăng khác bởi khi nhân cách không còn tốt, trí tuệ cũng theo đó mà giảm sút theo. Cuối cùng, họ trở lại là con người trần tục, tầm thường sau một cuộc hành trình dài nỗ lực để có thể khoác lên mình tấm áo cà sa. Sự phúc hậu, an nhiên trong ánh mắt, nụ cười cùng thần sắc của họ mất đi để nhường chỗ cho vẻ tính toán, kiêu căng, dè chừng cùng một chút sợ hãi. Như vậy thật đáng trách mà cũng thật đáng thương, tự họ chối từ phúc phận của mình chỉ vì một chút vội vàng và nhơ nhuốc nơi cin người của mình. Lẽ ra họ có thể sống hạnh phúc với con người tốt của bản thân nhưng họ đã vì một chút ích kỉ mà quên đi rằng cõi này là cõi tạm, đất phúc vĩnh cửu đang chờ họ ở phía trước, họ chỉ cần sống tốt và sống thật tốt mà thôi.
Comments
Post a Comment