KINH PHÁP CÚ - PHẨM SONG YẾU


Bài kệ thứ 19
Nếu người nói nhiều kinh,
Không hành trì, phóng dật;
Như kẻ chăn bò người,
Không phần Sa môn hạnh.

Những triết lý đúng đắn thường dễ nhớ và chúng ta thường có nhiều hứng thú khi nói về những điều ấy. Khi bạn trải qua một vài điều đủ lớn để trở nên trưởng thành hơn, bạn sẽ tìm thấy mình trong những triết lý ấy. Khi bạn nói ra, trong lời nói của bạn sẽ có cảm xúc, sự tự tin cùng một chút chân thật. Nhưng nếu bạn chỉ nói những điều ấy mà lại suy nghĩ những điều trái với phẩm hạnh của mình thì mọi lời mà bạn nói về những điều tốt đẹp ấy đều sẽ trở thành khẩu nghiệp bởi bạn đã nói dối nhưng tai hại hơn là bạn dùng lời nói dối ấy để hại người khác. Người tốt và có nhiều sự hiểu biết về cách sống thường ít nói bởi những kinh nghiệm đúng đắn dạy họ sự im lặng chân thành là điều mà họ nên đưa ra với cuộc sống này. Những người nói lời kinh nhưng không sống như vậy, họ có thể có được một vài sự thành công, nhận được một số sự tôn trọng. Nhưng vì trong suy nghĩ của họ không có những điều ấy nên họ trở nên tự cao, ích kỉ và dối trá. Họ nói những lời tốt đẹp nhưng lại dùng sự hiểu biết của mình để đi xúc phạm người khác. Đó chính là phóng dật và cũng là quả báo cho khẩu nghiệp của họ. Họ yếu đuối, hay suy nghĩ tiêu cực, thường đi dè chừng người khác. Họ sa vào hết cạm bẫy này đến cạm bẫy khác vì cái tôi quá lớn của mình. Họ nghĩ mình hiểu biết hơn người nhưng thật ra không phải, càng nói nhiều lời kinh rồi càng sống trái với nó bao nhiêu, họ càng trở nên thiếu hiểu biết và lộ rõ sự bon chen đã đi vào bản chất bấy nhiêu. Đó là một cái giá rất đắt. Khi sự hiểu biết của bạn chỉ để che mắt những người ít hiểu biết hơn, còn với những người sống đúng với lời kinh, khi gặp bạn, họ chỉ có thể nghĩ bạn đang tạo nghiệp. Đó thật sự là một cái giá quá đắt, bạn bị ảo tưởng về sự am hiểu của mình, thiện trở thành ác, trắng trở thành đen trong chính con người của bạn. Bạn đánh mất dần giá trị của mình để đến thời điểm phải trả giá, bạn mới nhận ra mình sai lầm như thế nào. Cám dỗ len lỏi vào tâm hồn bạn rồi nó điều khiển được bạn một cách quá dễ dàng. Những điều đúng đắn mà bạn nói, bạn sẽ làm ngược lại hết. Cuộc đời của bạn sống là để trả nợ cho chính khẩu nghiệp của mình. Người nói lời kinh khi trong tâm có sự tính toán sẽ chỉ nghĩ xem làm thế nào để kiếm lợi được từ sự am hiểu ấy, nó dẫn họ tới việc làm những điều sai trái chỉ để bản thân cảm thấy hả hê. Khôn ngoan nhưng không có đạo đức, hành trì, sự khôn ngoan ấy mãi mãi chỉ là thủ đoạn và cái nghiệp báo quá lớn ấy chỉ dừng lại khi bạn thay đổi tâm của mình để nó trở nên trong sạch mà sống được đúng với những lời mà bạn đã học được và đã nói ra mà thôi. Dù bạn có thành công và tài giỏi tới đâu, đừng làm bất cứ một điều gì gây tổn hại tới người khác, đừng dùng sự sáng suốt tạm thời của mình để đưa bất kì ai vào bế tắc, chẳng để làm gì đâu, là ở cảm xúc cùng sự cám dỗ đang cuốn lấy bạn mà thôi. Khi phúc đức mất dần đi, sa môn hạnh của bạn cũng sẽ không còn nguyên vẹn nữa. Bạn sẽ đi về đâu sau giây phút nhắm mắt xuôi tay khi nhận ra mình không còn sa môn hạnh?

Comments

Popular Posts